Trên trần nhà cao, một chiếc đèn chùm pha lê lớn lắc lư nhè nhẹ theo từng đợt gió thoảng qua khe cửa sổ mở hờ. Mỗi viên pha lê đung đưa như những giọt nước đông cứng giữa không trung, bắt lấy từng tia sáng yếu ớt trong căn phòng tối. Ánh sáng không ổn định—lúc thì rực lên một cách bất ngờ, lúc thì yếu ớt đến mức chỉ còn lại những bóng mờ lấp lánh, phản chiếu qua các bề mặt xung quanh như những linh hồn nhảy múa.
Không gian trở nên huyền ảo, thậm chí có chút ma mị. Từng bóng đổ trên tường rung rinh như thể căn phòng đang thở, sống động và đầy bí ẩn. Ánh sáng nhấp nháy làm nổi bật những chi tiết nhỏ bé: một vết nứt nhẹ trên trần, một bức tranh cũ kỹ lặng lẽ rung theo nhịp đèn, một cái bóng di chuyển chậm rãi trên nền nhà gỗ mòn theo năm tháng. Mọi thứ như đang bị thôi miên dưới ánh sáng lấp loáng ấy, cuốn người ta vào một cơn mộng tưởng lửng lơ giữa tỉnh và mơ.
Chiếc đèn chùm vẫn lắc lư, không ngừng nghỉ. Ánh sáng của nó như lời thì thầm của quá khứ, gợi nhắc về những câu chuyện chưa kể, những cảm xúc chưa từng được gọi tên. Và trong khoảnh khắc ấy, người đứng dưới ánh đèn sẽ thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ lặng lẽ, nơi mọi thứ dường như bị trì hoãn, chỉ còn lại sự mơ hồ của ánh sáng và chuyển động.